Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy

  • Viết bởi: Ngọc Phương
    Ngọc Phương Tôi là Ngọc Phương, hiện đang đảm nhiệm vị trí Content Writer cho Vạn Sự Như Ý
  • 15 Lượt xem
  • Cập nhật lần cuối 25/01/2024
  • Reviewed By Lâm Huyền Cơ
    Lâm Huyền Cơ Lâm Huyền Cơ là người yêu thích tìm hiểu các kiến thức phong thủy cổ đại, bên cạnh đó còn nghiên cứu kinh dịch và phong thủy hiện đại.

Khái niệm phong thủy là gì? Phong thủy học là gì? Lịch sử phong thủy bắt đầu từ đâu và các giai đoạn phát triển. Ý nghĩa và cơ sở khoa học của phong thủy.

Phong thủy là một khoa học và ngành nghề có nguồn gốc từ phương Đông và được sử dụng rộng rãi trong các nền văn minh cổ đại như Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Nó được dùng để thiết kế và xây dựng các công trình, căn hộ, văn phòng và các không gian khác theo một cách hợp phong thủy, để tạo ra sự bình yên và không gian thuận lợi cho người sử dụng. Nhiều người tin rằng việc tuân thủ những quy tắc và luật lệ của phong thủy có thể giúp họ có được sự may mắn và thành công trong cuộc sống. Tuy nhiên, phong thủy không được coi là một khoa học chính thống và có một số người không tin tưởng vào tính hiệu quả của nó. Trong bài viết này, chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn về nguồn gốc và các luật lệ cơ bản của phong thủy và xem xét mức độ tin cậy của nó.

1. KHÁI NIỆM PHONG THỦY

1.1. Phong thuỷ là gì

Phong thủy tức là Nước và Gió, là sự ảnh hưởng của vũ trụ, địa lý, môi trường, cảnh quan đến đời sống họa phúc của con người. Là sự ảnh hưởng của hướng gió, khí, mạch nước đến mỗi con người và sự vật.

Phong thủy không phải là yếu tố đơn lẻ mà là tổng hợp hàng loạt yếu tố về địa hình, địa thế xung quanh nhà ở, thôn xóm, thành phố hoặc mồ mả, hướng gió,

dòng nước cùng tọa hướng, hình dạng, bố cục mặt bằng không gian xây dựng.

Phong thủy liên quan đến cát hung, họa phúc, thọ yểu, sự cùng thông của nhân sự. Cát tức là phong thủy hợp, hung tức là phong thủy không hợp.

Phong thủy có vai trò rất to lớn, tuy nhiên nó chỉ hỗ trợ, có tác dụng cải biến chứ không thể làm thay đổi hoàn toàn mệnh vận. Vì vậy người ta nói:

Nhất Vận, nhì Mệnh, tam Phong thủy, tứ Gia tiên, ngũ Đèn sách

1.2. Phong thủy học là gì

Phong thủy học thực tế là địa lý học, sinh thái học, cảnh quan học, tâm lý học, mỹ thuật học…là bộ sách lí luận cổ đại về kiến trúc, quy hoạch và thiết kế. Trên thực tế Phong thủy học chính là môn khoa học tự nhiên tổng hợp nhiều ngành như địa lý, địa chất, khí tượng học, cảnh quan học, kiến trúc học, sinh thái học và nhân thể học. Tôn chỉ của nó là khảo sát, tìm hiểu kỹ càng về môi trường tự nhiên, thuận theo tự nhiên, sử dụng và cải tạo tự nhiên hợp lý, tạo ra môi trường sinh sống tốt, được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Theo Phong thủy học, địa thế và môi trường xung quanh nhà ở có ý nghĩa quyết định đến sinh hoạt đời sống của một gia đình. Địa thế và môi trường khác nhau sẽ mang lại những ảnh hưởng khác nhau.

Theo từ điển Hán Việt thì phong là gió, thuỷ là nước. Phần lớn chỉ quan niệm đơn giản cho rằng: Phong thuỷ là một khoa chuyên nguyên cứu về quan hệ giữa gió và nước và ảnh hưởng của nó đối với đời sống con người. Nhưng nếu chỉ hiểu như vậy thì quả là chưa đánh giá đúng cái chân giá trị và vai trò của Phong thuỷ trong đời sống con người.

1.3. Lịch sử của khoa học Phong thủy

Lịch sử hình thành các dân tộc phương Đông có khoảng trên dưới năm ngàn năm thì cũng gần hết chiều dài lịch sử đó đã thấy có sự xuất hiện của Khoa học Phong thuỷ. Những văn bản cổ xưa nhất đã ghi dấu lại bằng giáp cốt văn (Chữ nòng nọc – Khoa đẩu) sau khi giải mã đã cho thấy rõ điều này. Các thành ngữ trong dân gian như: “Chọn đất mà ở” (trạch địa nhi cư), “Gần nước hướng về mặt trời” (cận thuỷ hướng dương) cho thấy các quan niệm chọn đất có phương pháp đã phổ biến rộng rãi trong tư tưởng mọi người. Điều này chỉ ra rằng: Đã có một hệ thống tư tưởng định hướng cho dân cư cổ đại trong việc chọn địa bàn sinh sống khi thời kì quần cư bắt đầu. Dấu vết này cũng có thể nhận thấy trong Kinh thi là tập hợp ca dao tục ngữ cổ, tương truyền do Khổng Tử biên tập lại. Những sách vở được coi là vào thời kì Thương, Chu các địa danh đã có sự phân định khá chi tiết như đồi, núi, gò, đống chỉ những khu vực địa hình cao so với sông, suối, lạch, ngòi là những từ để mô tả những khu vực thấp trũng mang nước. Chứng tỏ con người thời kì này đã ý thức rất rõ về sự khác biệt giữa hình thể và tác dụng của nó ảnh hưởng thế nào đối với con người. Ngoài ra sử sách khi nói về sự kiện xe chỉ hướng Nam có từ thời thượng cổ cũng chỉ ra được thành tựu của con người trong việc định phương hướng địa bàn. Truyền thống ứng dụng phong thủy của nền văn hiến Việt cũng được nhắc nhở tới từ thời Hùng Vương dựng nước: Trong những câu chuyện truyền miệng của các cụ già ở đất Phong châu xưa, sự kiện Vua Hùng tìm đất đóng đô dựng nước, Đức Vua Thái Tổ Lý Công Uẩn với Chiếu dời đô lịch sử… vẫn luôn được nhắc đến với đầy lòng trân trọng và sự tự hào. Nhà nghiên cứu Phan Kế Bính cũng đã sưu tầm và biên soạn truyền thuyết này vào trong cuốn Nghìn xưa văn hiến do nhà xuất bản Thanh niên phát hành năm 1999. Như vậy có thể nói Phong thuỷ tồn tại song hành với lịch sử phát triển trải hàng nghìn năm. Tính hiệu quả của phong thủy trong xã hội Đông phương là không thể phủ nhận. Phong thuỷ đã có những đóng góp không nhỏ trong sự phát triển của các quốc gia Phương Đông, có tính tích cực như góp phần hoạch định những khu Kinh thành sầm uất náo nhiệt, kiến tạo nên những cung điện nguy nga, khiến Tây phương cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng trong một số không ít các trường hợp do cách giải thích của những người làm nghề phong thủy vì mục đích vụ lợi hay do thiếu hiểu biết khiến Phong thuỷ được hiểu như là một môn khoa học thần bí và bị ngộ nhận là bùa mê, thuốc lú làm tiền người dân, mê muôi một bộ phận dân chúng, gây những nghi ngờ không đáng có đối với bộ môn này.

Đã có thời gian Phong thuỷ được đánh đồng với tôn giáo. Thậm chí bị coi là nhảm nhí, là mê tín dị đoan cũng chính do cách giải thích thiếu hiểu biết của chính các thầy Phong thuỷ, muốn thần thánh hoá, làm thần bí phức tạp thêm trong con mắt của gia chủ nhằm trục lợi cho bản thân. Trong bài viết này người viết xin đưa ra những luận điểm của mình với hy vọng đóng góp vào việc đưa môn Phong thuỷ dưới góc độ khoa học nhằm tránh sự hiểu nhầm sai lạc dễ đánh đồng một môn Khoa học cổ truyền với tôn giáo hay với mê tín dị đoan. Ngày nay, phong thuỷ đã được coi là một đối tượng nghiên cứu khoa học. Nhiều nước tiên tiến trên thế giới đã có những cơ quan nghiên cứu về phong thuỷ. Các nhà khoa học nghiên cứu về phong thủy nhận thấy rằng: Nếu chúng ta loại bỏ những cách giải thích rời rạc, bí ẩn về những khái niệm trong phong thuỷ thì những phương pháp ứng dụng trên thực tế của phong thuỷ hoàn toàn mang tính khách quan, tính quy luật, tính nhất quán và khả năng tiên tri. Đấy là những yếu tố thỏa mãn tiêu chí khoa học cho một phương pháp khoa học.

Căn cứ vào những tiêu chí này, có thể khẳng định rằng: Phong thuỷ là một phương pháp khoa học, hoàn toàn không mang tính tín ngưỡng hoặc mê tín dị đoan.

Phong thuỷ là hệ quả của một tri thức nghiên cứu về các qui luật tương tác của thiên nhiên, môi trường và là phương pháp thay đổi chỉnh sửa những hiệu ứng tương tác của môi trường lên cuộc sống của con người.

Vấn đề còn lại là chúng ta cần phải tiếp tục coi phong thuỷ như là một đối tượng khoa học để khám phá những thực tại được thể hiện qua những khái niệm ngôn ngữ cổ trong phương pháp luận của phong thuỷ.

2. CƠ SỞ KHOA HỌC CỦA PHONG THỦY

2.1. Khí

Khí là một khái niệm rất trừu tượng. Thuyết duy vật cho rằng khí là nguyên tố cấu thành thế giới bản nguyên. Thuyết duy tâm cho rằng khí là vật phái sinh của tinh thần. Các nhà hiền triết thì cho rằng khí tồn tại ở mọi nơi, khí tạo nên vạn vật, khí luôn vận động biến hóa.

Trong thuật Phong thủy, khí là một khái niệm phổ biến và quan trọng. Khí có sinh khí, tử khí, âm khí, dương khí, thổ khí, địa khí, thừa khí, tụ khí, nạp khí, khí mạch, khí mẫu…Khí là nguồn gốc của vạn vật, khí biến hóa vô cùng, khí quyết định họa phúc con người.

Nhìn một cách tổng quát, sinh khí là khí của nhất nguyên vận hóa, ở trên trời thì lưu chuyển xung quanh lục hư, ở dưới đất thì sinh ra vạn vật. Dù là âm trạch hay dương trạch đều phải chú ý thặng sinh khí, tránh tử khí.

Khí là một dạng tồn tại của vật chất, được hình thành bởi sự tương tác của các vật thể và chịu sự chi phối bởi sự tồn tại của các vật thể, đồng thời tác động lên các vật thể ấy. Sự vận động của khí được định hình tùy theo vị trí các vật thể tương tác.

Đặc điểm quan trọng là khí có tính linh hoạt trong vận động, chịu ảnh

hưởng của cấu trúc môi trường và vật dẫn từ vi mô đến vĩ mô. Khí cũng có thể phân làm nhiều loại theo phương pháp luận của thuyết Âm dương ngũ hành, trong đó sự phân loại có tính khái quát nhất là Dương khí và Âm khí. Khí thường gặp nhất trong phong thuỷ là Dương khí. Dương khí vận động trên mặt đất, chịu ảnh hưởng và ảnh hưởng trực tiếp đến các vật thể trên mặt đất, đặc biệt là vật thể sống.

Theo sách cổ để lại, khí gặp gió thì tán, nghĩa là “Khí” nhẹ, lẫn vào không khí nên bị gió cuốn đi. Nếu gió nhẹ vừa phải sẽ có tác dụng dẫn khí lưu thông, được coi là tốt. Còn gió mạnh làm tán khí, mất khí lại là không tốt. Sách cũng ghi “Khí” gặp nước thì dừng. Thường thì khí trong tự nhiên vận động dựa theo sức mang của không khí, khi gặp vật cản sẽ đổi hướng theo dòng khí. Khí gặp nước thì dừng nghĩa là nước có khả năng giữ khí lại, khái niệm chuyên môn của phong thuỷ là “Tụ khí”. Hay nói một cách mang tính hình tượng hơn là nước có khả năng hút khí, hòa tan khí. Nước chảy chậm rãi, có chỗ dừng là rất tốt vì mang được khí tươi mới đến và lưu lại ở đó. Đó là nguyên nhân để các chuyên gia phong thuỷ nhìn dòng nước chảy để dự đoán khí vận trong lòng đất mà từ chuyên môn gọi là “Long mạch”. Tính chất của khí sẽ khác nhau tuỳ theo sự tụ thuỷ, sức chảy mạnh yếu trong lưu thông của dòng nước…. “Khí” cần lưu động nhẹ nhàng, bình ổn mới có tác dụng tương tác tốt. Dòng chảy hỗn tạp, chảy rối, dòng xoáy hay các dạng dòng chảy hẹp, vòi phun, dòng xung kích đều không tốt, gây nguy hiểm.

Chúng ta có thể hình dung tính chất thủy khí động học của “Khí phong thủy” gần giống của nước, trừ tác dụng của trọng lực. Dòng nước chảy xiết, nước xoáy mạnh cũng tạo ra xung khí, tạp khí. Nếu dòng nước bẩn thỉu, hôi hám thì khí cũng sẽ bị uế tạp, không còn mang được năng lượng sống cho con người nữa.

Tại sao minh đường lại cần tụ thủy? Ta thấy rằng minh đường là nơi nạp khí cho cả căn nhà. Khí tụ ở minh đường là một trong các điều kiện quan trọng để đảm bảo cho ngôi nhà được vượng khí. Vì “Khí” có khả năng tụ trong nước nên thủy tụ ở minh đường sẽ giúp khí tụ. Để tăng cường khả năng hấp thụ khí ta có thể làm đài phun nước tuần hoàn. Các hạt nước nhỏ phun lên làm tăng diện tích tiếp xúc với khí, giúp tụ được nhiều khí hơn.

Tại sao kiêng kỵ đường đi, dòng sông, suối đâm vào nhà? Khí chuyển động dọc theo đường đi, sông suối tạo thành một dòng khí hẹp có tốc độ chuyển động lớn. Theo quán tính dòng khí này giống như luồng nước ra khỏi vòi phun nước cứu hỏa bắn mạnh về phía trước. Xung lực của dòng khí này cành mạnh khi đường càng đông người qua lại với tốc độ cao (xe cơ giới) hoặc sông suối chảy siết, càng trở nên nguy hiểm. Tương tự như vậy khe hẹp giữa hai nhà cao tầng cũng làm tăng tốc xung khí khi có gió thổi qua và gây nguy hiểm. Để ý rằng “Khí” có độ nhớt động học rất thấp và ít chịu tác động của trọng lực nên xung khí tạo ra có thể phóng đi rất xa, nên ta có thể không cảm nhận thấy tác động của gió qua khe hẹp nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi xung khí.

2.2. Âm dương Ngũ hành

Âm dương:

Âm và dương theo khái niệm cổ sơ không phải là vật chất cụ thể, không gian cụ thể mà là thuộc tính của mọi hiện tượng, mọi sự vật trong toàn vũ trụ cũng như trong từng tế bào, từng chi tiết. Âm và dương là hai mặt đối lập, mâu thuẫn thống nhất, trong dương có mầm mống của âm và ngược lại.

Căn cứ nhận xét lâu đời về giới thiệu tự nhiên, người xưa đã nhận xét thấy sự biến hoá không ngừng của sự vật (Thái cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái. Lưỡng nghi là âm và dương, tứ tượng là thái âm, thái dương, thiếu âm và thiếu dương. Bát quái là càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn và đoài).

Người ta còn nhận xét thấy rằng cơ cấu của sự biến hoá không ngừng đó là ức chế lẫn nhau, giúp đỡ, ảnh hưởng lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau và thúc đẩy lẫn nhau.

Để biểu thị sự biến hoá không ngừng và qui luật của sự biến hoá đó, người xưa đặt ra "thuyết âm dương".

Nói chung, phàm cái gì có tính chất hoạt động, hưng phấn, tỏ rõ, ở ngoài, hướng lên, vô hình, nóng rực, sáng chói, rắn chắc, tích cực…đều thuộc dương. Tất

cả những cái gì trầm tĩnh, ức chế, mờ tối, ở trong, hướng xuống, lùi lại, hữu hình, lạnh lẽo, đen tối, nhu nhược, tiêu cực…đều thuộc âm.

Như chúng ta đã biết, trời và đất, ngày và đêm, sáng và tối, phải và trái, âm và dương…hoàn toàn tương phản nhưng lại có quan hệ tương hỗ lẫn nhau. Thuyết Kinh Dịch có viết: “Thiên địa giao cảm, nhi vạn vật hóa sinh” nghĩa là: Trời đất giao cảm nên vạn vật hóa sinh. Tức là chỉ hai khí âm dương chi phối sự phát triển biến hóa không ngừng của vạn vật. Do đó, vũ trụ là do 2 loại khí tương phản âm - dương phối hợp với nhau tạo thành, sản sinh ra sự sống của vạn vật. Quy luật âm dương này thích hợp với mọi hiện tượng trong giới tự nhiên.

Về y học, cơ thể con người lấy phần eo làm điểm giữa, dương khí phân bố ở phần trên, âm khí ở phân dưới cơ thể, 2 khí âm dương trong cơ thể được điều hòa thì sẽ duy trì được sức khỏe. Nếu mất cân bằng âm dương thì vị trí phân bố của 2 khí âm dương sẽ thay đổi, mất thăng bằng khiến cơ thể không bình thường. Ví dụ: khi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể thiếu sức lực, tâm trạng u uất… thì có nghĩa là đầu bị âm khí dâng lên, làm xuất hiện các biểu hiện trên.

Về xây dựng nhà ở, biện pháp cải thiện mối quan hệ giữa con người và môi trường thực chất là sự khôi phục sự cân bằng âm dương của môi trường sống, làm cho khí âm dương ở nơi đó được điều hòa. Tỷ lệ điều hòa lý tưởng của âm dương là Dương 6/Âm 4, dương nhiều hơn âm là tốt. Nếu tỷ lệ âm dương tương đồng thì âm dương sẽ bị loại trừ nhau.

Ngũ hành:

Học thuyết Âm dương được triển khai rộng ra thành lý luận Ngũ hành. Thực ra ngũ hành cũng chính là âm dương nhưng được nhìn ở góc độ tương tác của vật chất. Tương tác được chia làm hai loại: Sinh và khắc.

Theo thuyết duy vật cổ đại, tất cả mọi vật chất cụ thể được tạo nên trong thế giới này đều do năm yếu tố ban đầu là nước, lửa, đất, cây cỏ và kim loại. Tức năm hành thuỷ, hoả, thổ, mộc, kim.

Học thuyết Ngũ hành là một học thuyết về mối quan hệ giữa các sự vật hiện tượng. Đó là một mối quan hệ “động” (vì vậy mà gọi là hành). Có hai kiểu quan hệ: Đó là Tương sinh và Tương khắc. Do đó mà có 5 vị trí (vì vậy mà gọi là ngũ).
Hình 1.1: Mối quan hệ giữa các sự vật hiện tượng
Hình 1.1: Mối quan hệ giữa các sự vật hiện tượng

Người xưa mượn tên và hình ảnh của 5 loại vật chất để đặt tên cho 5 vị trí đó là Mộc - Hỏa - Thổ - Kim - Thủy, và gán cho chúng tính chất riêng:

+ Mộc: có tính chất động, khởi đầu (Sinh).

+ Hỏa: có tính chất nhiệt, phát triển (Trưởng).

+ Thổ: có tính chất nuôi dưỡng, sinh sản (Hóa).

+ Kim: có tính chất thu lại (Thu).

+ Thủy: có tính chất tàng chứa (Tàng).

Sau đó qui nạp mọi sự vật hiện tượng ngoài thiên nhiên lẫn trong cơ thể con người vào Ngũ hành để xét mối quan hệ Sinh - Khắc giữa các sự vật hiện tượng đó. Như vậy, học thuyết Ngũ hành chính là sự cụ thể hóa qui luật vận động chuyển hóa của mọi sự vật hiện tượng.

- Các qui luật của Ngũ hành:

+ Tương sinh (Sinh: hàm ý nuôi dưỡng, giúp đỡ): Giữa Ngũ hành có mối quan hệ nuôi dưỡng, giúp đỡ, thúc đẩy nhau để vận động không ngừng, đó là quan hệ Tương sinh. Người ta qui ước thứ tự của Ngũ hành Tương sinh như sau: Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc. 
Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy
Hình 1.2: Quan hệ tương sinh, tương khắc

+ Tương khắc (Khắc hàm ý ức chế, ngăn trở): Giữa Ngũ hành có mối quan hệ ức chế nhau để giữ thế quân bình, đó là quan hệ Tương khắc. Người ta qui ước thứ tự của Ngũ hành Tương khắc như: Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc.

Mỗi yếu tố phong thủy đều có tính chất riêng (trong đó bao gồm cả màu sắc và chất liệu), và những nguyên tắc để tạo nên sự cân bằng:

- Mộc

Mộc tượng trưng cho mọi sinh vật. Bản chất của nó là đi lên và liên quan tới sinh khí tăng mạnh của mùa Xuân - phương Đông.

Gỗ tạo sức mạnh trong sáng tạo và sự phát triển, đại diện cho sự sinh sôi, lớn lên, linh hoạt và nhạy cảm. Quá nhiều yếu tố "Mộc" sẽ khiến bạn cảm thấy ngột ngạt, cảm giác luôn không chủ động, thiếu sáng tạo và cứng rắn quá mức. Ngược lại, yếu tố này nếu quá ít sẽ khiến bạn luôn cảm thấy thất vọng, trì trệ và mâu thuẫn trong tư tưởng.

Khi nói đến một căn phòng "Mộc" là nói đến những bó hoa tươi tắn, cây cối, hoa cỏ, những vật liệu có nguồn gốc tự nhiên như cotton chẳng hạn và tất nhiên là các đồ đạc bằng gỗ. Khi thiết kế đề cập đến yếu tố "Mộc", hãy sử dụng những

hình dọc và đứng thẳng, hình khối kiểu thân cây, sự êm ái của lá cây và hoa. Màu của "Mộc" là những màu xanh lá và xanh dương.

- Hỏa

Bản chất là đi lên và đi ra ngoài, tương trưng cho sự bành trướng, đốt cháy và sức nóng, liên quan tới khí hoạt động của mùa Hè – phương Nam.

Sử dụng yếu tố "Hỏa" trong nội thất là cách để giúp tăng sự phấn khích. Yếu tố phong thủy này cũng được tạo ra để mang đến cảm hứng và một chút liều mạng. Khi sử dụng quá nhiều yếu tố "Hỏa" sẽ khiến người cư ngụ có cảm giác bực bội, tức giận, không kiểm soát được hành vi... ngược lại khi có quá ít, sẽ khiến mọi thứ trở nên hời hợt, thiếu cảm hứng.

Để tăng yếu tố "Hỏa" trong một căn phòng, bạn hãy bố trí nến, những ánh đèn sáng ấm áp và nếu có thể hãy để ánh sáng mặt trời xuyên vào. Bất kỳ màu sắc nào có gốc từ đỏ, hồng hay tím, các thiết bị như đồ điện tử và những bức ảnh thú vật... đều là đại diện của hành "Hỏa".

- Thổ

Bản chất là đi xuống, cắm chạt và liên quan tới khí suy giảm của cuối mùa Hè – Trung cung (ở giữa).

Yếu tố "Thổ" ảnh hưởng tới sức khỏe, tạo cảm giác yên ổn và cân bằng. Khi sử dụng quá nhiều trong không gian sống, con người sẽ rơi vào tình trạng nặng nề trong cảm xúc, buồn tẻ, uể oải. Còn ngược lại, người cư ngụ sẽ có cảm giác bối rối, hỗn loạn và không tập trung.

Yếu tố "Thổ" sẽ mang đến ngôi nhà của bạn thông qua những hình ảnh về mặt đất, phiến đá, với những gam màu như nâu, xanh hay cát, những hình khối vuông và chữ nhật, bề mặt mỏng và phẳng cùng với những bức tranh phong cảnh.

- Kim

Biểu tượng của sự kết tụ, đi vào trong, củng cố khí lực và liên quan tới thời kỳ thu hoạch của mùa Thu - phương Tây.

Yếu tố kim loại, sự minh bạch và logic là tiêu biểu của hành Kim. Sự hiện diện của vật liệu bằng kim loại trong một không gian sống sẽ cho ta cảm giác gọn gàng, ngăn nắp... Nhưng khi quá nhiều, sẽ hình thành sự vô định, không có khả năng kiểm soát bản thân. Và ngược lại, cảm giác dễ nhận thấy là sự lạnh lẽo và thiếu tập trung. Để nhận biết hành "Kim", hãy để ý đến hình tròn hay ovan, bất kỳ những yếu tố nào liên quan đến kim loại như sắt, thép, vàng, bạc hay aluminum, những viên đá, màu trắng, ghi, bạc hoặc các gam màu tông nhạt khác.

- Thủy

Biểu trưng cho chu kỳ khí trôi nổi, sự vật như ngừng nghỉ, liên quan tới sự yên nghỉ của mùa Đông - phương Bắc.

Sự cân bằng trong việc sử dụng yếu tố "Thủy" sẽ mang tới cảm giác hứng thú, sự sâu sắc trong suy nghĩ và hành động. Quá nhiều "Thủy" sẽ tạo ra một cảm

giác như bị chôn vùi, nặng nề... Trong khi đó, nếu quá nhẹ nhàng, bạn sẽ hiểu thế nào là một không gian sống cô độc, cách ly...

"Thủy" trong không gian sống sẽ được thể hiện thông qua màu đen và những tông màu sẫm khác, những đồ vật có tính phản quang như gương, vật liệu có thể phản sáng... Hình dạng của "Thủy" là hình tự do, không đối xứng, nước và các yếu tố liên quan đến nước, chẳng hạn như bể cá hay những đài phun nước.

Sự phối hợp Âm dương và Ngũ hành chính là sự vận động của vạn vật trong tự nhiên và chi phối ảnh hưởng đến từng con người và vật thể.

2.3.  Bát quái

Bát Quái sinh ra từ âm dương theo nguyên lý của dịch học là: Thái Cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái.

Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy

Hình 1.3: Vô cực đồ

Bát quái đại diện cho các hiện tượng tự nhiên và được biểu thị bởi 8 quẻ: Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài (Hình 1.4).

  1. Càn là Trời: Phương Tây Bắc
  2. Khôn là Đất: Phương Tây Nam
  3. Chấn là Sấm: Phương Đông
  4. Tốn là Gió: Phương Đông Nam
  5. Khảm là Nước: Phương Bắc
  6. Ly là Lửa: Phương Nam
  7. Cấn là Núi: Phương Đông Bắc
  8. Đoài là Ao, Hồ: Phương Tây

Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy

Hình 1.4: Bát quái đồ

Hậu thiên Bát quái của Văn Vương được chia làm 8 hướng đều nhau. Đem áp đặt Hậu thiên Bát quái lên la bàn gồm 360 độ, thì mỗi hướng (hay mỗi số) sẽ chiếm 45 độ trên la bàn.

Vào thời kỳ phôi phai của học thuật Phong thủy (thời nhà Chu), việc phân chia la bàn thành 8 hướng như vậy đã được kể là quá tinh vi và chính xác. Nhưng sau này, khi bộ môn Phong thủy đã có những bước tiến vượt bậc dưới thời Đường

– Tống, khoảng cách 45 độ được xem là quá lớn và sai lệch quá nhiều. Để cho chính xác hơn, người ta lại chia mỗi hướng ra thành 3 sơn đều nhau, mổi sơn chiếm 15 độ. Như vậy trên la bàn lúc này đã xuất hiện 24 sơn. Người ta lại dùng 12 Địa chi, 8 Thiên can và 4 quẻ Càn – Khôn - Cấn - Tốn mà đặt tên cho 24 sơn (Hình 1.5).

Hướng BẮC (số 1): Gồm 3 sơn NHÂM – TÝ - QUÝ

Hướng ĐÔNG BẮC (số 8): 3 sơn SỬU – CẤN – DẦN

Hướng ĐÔNG (số 3): 3 sơn GIÁP – MÃO – ẤT

Hướng ĐÔNG NAM (số 4): 3 sơn THÌN – TỐN – TỴ

Hướng NAM (số 9): 3 sơn BÍNH – NGỌ – ĐINH

Hướng TÂY NAM (số 2): 3 sơn MÙI – KHÔN – THÂN

Hướng TÂY (số 7): 3 sơn CANH – DẬU – TÂN

Hướng TÂY BẮC (số 6): 3 sơn TUẤT – CÀN – HỢI

Tất cả 24 sơn trên la bàn đều được xếp theo thứ tự từ trái sang phải theo chiều kim đồng hồ. Chẳng hạn như hướng BẮC có 3 sơn là NHÂM-TÝ-QUÝ, sơn NHÂM chiếm 15 độ phía bên trái, sơn TÝ chiếm 15 độ nơi chính giữa hướng BẮC, còn sơn QUÝ thì chiếm 15 độ phía bên phải. Tất cả các sơn khác cũng đều theo thứ tự như thế.

Mỗi sơn được xác định với số độ chính giữa như: sơn NHÂM tại 345 độ; TÝ 360 độ hay 0 độ; QUÝ 15 độ; SỬU 30 độ; CẤN 45 độ; DẦN 60 độ; GIÁP 75 độ; MÃO 90 độ; ẤT 105 độ; THÌN 120 độ; TỐN 135 đô; TỴ 150 độ; BÍNH 165 độ; NGỌ 180 độ; ĐINH 195 độ; MÙI 210 độ; KHÔN 225 độ; THÂN 240 độ; CANH 255 độ; DẬU 270 độ; TÂN 285 độ; TUẤT 300 độ; CÀN 315 độ; HỢI 330 độ.

Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy

Hình 1.5: 24 sơn, 8 hướng trên la bàn

Phần trên là tọa độ chính giữa của 24 sơn. Từ tọa độ đó người ta có thể tìm ra phạm vi của mỗi sơn chiếm đóng trên la bàn, bằng cách đi ngược sang bên trái, cũng như sang bên phải của tọa độ trung tâm, mỗi bên là 7 độ 5 (vì phạm vi mỗi sơn chỉ có 15 độ). Chẳng hạn như hướng MÙI có tọa độ trung tâm là 210 độ. Nếu đi ngược sang bên trái 7 độ 5 (tức là trừ đi 7 độ 5) thì được 202 độ 5. Sau đó từ tọa độ trung tâm là 210 độ lại đi thuận qua phải 7 độ 5 (tức là cộng thêm 7 độ 5) thì được 217 độ 5. Như vậy phạm vi sơn MÙI sẽ bắt đầu từ 202 độ 5 và chấm dứt tại 217 độ 5 trên la bàn.

2.4.  Huyền không phi tinh

Theo trường phái Huyền không thì mọi sự tương tác của các sự vật hiện tượng đều do Cửu tinh (9 ngôi sao) cai quản và họ dựa trên Cửu tinh để suy luận cát hung. Huyền không phái hay còn gọi là Huyền không Phi tinh là một trường phái xuất hiện từ lúc nào thì chưa thể xác định chính xác được. Theo sự ghi chép của những thư tịch cổ thì vào đời Hán, trong "Hán Thư, Văn nghệ chí" người ta thấy có mối quan hệ với các bài ca quyết của Huyền không phái được ghi chép vào khoảng đời Đường (Trung Quốc) trở về sau của các Phong thuỷ học.

Huyền không phi tinh dựa vào tính chất và sự di chuyển (phi tinh) của 9 sao (tức Cửu tinh hay 9 số) mà đoán định họa, phúc của từng căn nhà (dương trạch) hay từng phần mộ (âm trạch). Cửu tinh: tức là 9 con số, từ số 1 tới số 9, với mỗi số đều có tính chất và ngũ hành riêng biệt, đại lược như sau:

Số 1: Sao Nhất Bạch hoặc Tham Lang, có những tính chất như sau:

  • Về Ngũ Hành: thuộc Thủy
  • Về màu sắc: thuộc màu trắng
  • Về cơ thể: là thận, tai và máu huyết
  • Về người: là con trai thứ trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng hay đi với những sao 4, 6 thì chủ về văn tài xuất chúng, công danh, sự nghiệp thăng tiế Nếu suy, tử thì mắc bệnh về thận và khí huyết, công danh trắc trở, bị trộm cướp hay trở thành trộm cướp.

Số 2: Sao Nhị Hắc hay Cự Môn, có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc Thổ.
  • Về màu sắc : thuộc màu đen.
  • Về cơ thể: là bụng và dạ dày.
  • Về người: là mẹ hoặc vợ trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng thì điền sản sung túc, phát về võ nghiệp, con cháu đông đúc. Suy thì bệnh tật liên miên, trong nhà xuất hiện quả phụ.

Số 3: Sao Tam Bích hay Lộc Tồn, có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc Mộ
  • Về màu sắc: thuộc màu xanh lá cây.
  • Về cơ thể: mật, vai và 2
  • Về người: là con trai trưởng trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng thì con trưởng phát đạt, lợi cho kinh doanh, vợ cả tốt. Nếu suy thì khắc vợ và hay bị kiện tụng, tranh chấp.

Số 4: Sao Tứ Lục hoặc Văn Xương, có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc Mộ
  • Về màu sắc: thuộc màu xanh dương (xanh nước biển).
  • Về cơ thể: gan, đùi và 2 chân.
  • Về người: là con gái trưởng trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng hoặc đi với sao Nhất Bạch thì văn chương nổi tiếng, đỗ đạt cao, con gái xinh đẹp, lấy chồng giàu Nếu suy, tử thì trong nhà xuất hiện người dâm đãng, phiêu bạt đó đây, bệnh về thần kinh.

Số 5: Sao Ngũ Hoàng, có những tính chất sau:

  • Về Ngũ Hành: thuộc Thổ.
  • Về màu sắc: thuộc màu vàng.
  • Về cơ thể và con người: không.
  • Về tính chất: nếu vượng thì tài lộc, nhân đinh đều phát, phú quý song toàn.
  • Nếu suy thì chủ nhiều hung họa, bệnh tật, tai nạn, chết chóc...

Số 6: Sao Lục Bạch hoặc Vũ Khúc: có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc
  • Về màu sắc: thuộc màu trắng, bạ
  • Về cơ thể: đầu, mũi, cổ, xương, ruột già.
  • Về người: là chồng hoặc cha trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng hoặc đi với sao Nhất Bạch thì công danh hiển hách, văn võ song toàn. Nếu suy thì khắc vợ, mất con, lại hay bị quan tụng, xương cốt dễ gãy.

Số 7: Sao Thất Xích hoặc Phá Quân: có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc
  • Về màu sắc: thuộc màu đỏ.
  • Về cơ thể: phổi, miệng, lưỡ
  • Về người: là con gái út trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng thì hoạnh phát về võ nghiệp hoặc kinh doanh. Nếu suy thì bị trộm cướp hay tiểu nhân làm hại, đễ mắc tai họa về hỏa tai hay thị phi, hình ngục

Số 8: Sao Bát Bạch hoặc Tả Phù: có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc Thổ.
  • Về màu sắc: thuộc màu trắ
  • Về cơ thể: lưng, ngực và lá lách.
  • Về người: là con trai út trong gia đình.
  • Về tính chất: nếu vượng thì nhiều ruộng đất, nhà cửa, con cái hiếu thảo, tài đinh đều phát. Nếu suy thì tổn thương con nhỏ, dễ bị ôn dịch

Số 9: Sao Cửu Tử hay Hữu Bật, có những tính chất sau:

  • Về Ngũ hành: thuộc Thổ
  • Về màu sắc: màu đỏ tía.
  • Về cơ thể: mắt, tim, ấn đường
  • Về người: con gái thứ trong gia đình.
  • Về tính chất: Nếu vượng thì nhiều văn tài, quý hiển sống lâu. Nếu suy thì bị hỏa tai, hoặc tai họa chốn quan trường, bị thổ huyết, điên loạn, đau mắt, sinh đẻ khó khăn.

Tổng luận Phi tinh:

Tương truyền vua Đại Vũ khi xưa đi trị thủy trên sông Lạc thì gặp rùa thần nổi lên, trên lưng có hình Cửu tinh. Vua Đại Vũ cho sao chép lại và gọi đó là Lạc thư. Khẩu quyết của Lạc thư là: "Đới Cửu, lý Nhất; tả Tam, hữu Thất; Nhị - Tứ vi kiên; Lục- Bát vi túc; Ngũ cư trung vị". Có nghĩa là: Trên đội 9, dưới đạp 1; bên trái 3, bên phải 7; 2 vai là 2 và 4; 2 chân là 6 và 8; còn 5 nằm chính giữa. Về sau, Lạc thư được hoàn thiện và bố trí trên Bát quái đồ với 24 sơn, 8 hướng và Thiên nguyên long (Hình 1.6).

Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy

Hình 1.6: Phương vị gốc của Cửu tinh trong Hậu thiên bát quái và Tam nguyên long

Đây chính là những phương vị "nguyên thủy” của Cửu tinh trong Lạc thư (hay Hậu thiên bát quái). Nhưng khi có những thay đổi về không gian và thời gian thì Cửu tinh cũng sẽ thay đổi hoặc di động theo 1 qũy đạo nhất định. Quỹ đạo đó được gọi là vòng Lượng thiên Xích.

Lượng thiên Xích còn được gọi là "Cửu tinh đãng quái” là thứ tự di chuyển của Cửu tinh trong Lạc thư hay Hậu thiên Bát quái. Gọi là Lượng thiên xích vì đây được coi như là 1 công cụ (Xích: cây thước; lượng: để đo lường; thiên: thiên vận). Nói một cách khác, "Lượng thiên Xích” chính là phương pháp tính toán để tìm thấy những giai đoạn cát, hung, họa phước cho dương trạch và âm trạch.

Sự di chuyển của Cửu tinh theo vòng Lượng thiên xích là dựa theo thứ tự số trong Lạc thư (hay Hậu thiên Bát quái) mà đi, bắt đầu từ chính giữa (tức trung cung) (Hình 1.7). Cho nên nếu nhìn vào thứ tự các con số trong Hậu thiên bát quái thì chúng ta sẽ thấy số 5 nằm chính giữa, nên bắt đầu từ đó đi xuống lên số 6 ở phía Tây Bắc, xong lên số 7 nơi phía Tây. Rồi vòng xuống số 8 nơi phía Đông Bắc, sau đó lại lên số 9 nơi phía Nam. Từ 9 lại đi ngược xuống số 1 nơi phía Bắc, sau đó lên số 2 nơi phía Tây Nam, rồi quay ngược qua số 3 nơi phía Đông, sau đó đi thẳng xuống lên nơi số 4 ở phía Đông Nam, rồi trở về trung cung là hết 1 vòng. Cho nên quỹ đạo của vòng Lượng thiên xích như sau:

  1. Từ trung cung xuống Tây Bắc.
  2. Từ Tây Bắc lên Tây.
  3. Từ Tây xuống Đông Bắ
  4. Từ Đông Bắc lên
  5. Từ Nam xuống Bắ
  6. Từ Bắc lên Tây
  7. Từ Tây Nam sang Đông.
  8. Từ Đông lên Đông
  9. Từ Đông Nam trở về trung cung.

Phong Thủy là gì? Phong Thủy Học là gì? Sự Hình Thành và Cơ Sở Khoa Học Của Phong Thủy
Hình 1.7: Lượng thiên Xích

Đó chính là bộ pháp (cách di chuyển) của Cửu tinh. Phải biết được nó mới có thể biết cách bài bố tinh bàn cho 1 trạch vận mà luận đoán cát, hung được.

Sự vận chuyển thuận, nghịch của Cửu tinh: Tuy Cửu tinh di chuyển theo 1 quỹ đạo nhất định là từ trung cung xuống Tây Bắc, rồi từ đó lên Tây..., nhưng khi di chuyển thì chúng sẽ tạo ra 2 tình huống:

  1. Di chuyển thuận: Theo thứ tự từ số nhỏ lên số lớn, chẳng hạn như từ 5 ở trung cung xuống 6 ở Tây Bắc, rồi lên 7 ở phía Tây, xuống 8 phía Đông Bắc....
  2. Di chuyển nghịch: Theo thứ tự từ số lớn xuống số nhỏ, chẳng hạn như từ 5 ở trung cung xuống 4 ở Tây Bắc, lên 3 ở phía Tây, xuống 2 ở phía Đông Bắc...

Sự di chuyển thuận, nghịch của Cửu tinh là hoàn toàn dựa vào nguyên tắc phân định âm - dương của Tam nguyên long. Tam nguyên long bao gồm: Địa nguyên long, Thiên nguyên long, và Nhân nguyên long. Mỗi Nguyên bao gồm 8 sơn (hay 8 hướng), trong đó có 4 sơn dương và 4 sơn âm như sau:

ĐỊA NGUYÊN LONG: bao gồm 8 sơn:

+ 4 sơn dương: GIÁP, CANH, NHÂM, BÍNH.

+ 4 sơn âm: THÌN, TUẤT, SỬU, MÙI.

THIÊN NGUYÊN LONG: bao gồm 8 sơn:

+ 4 sơn dương: CÀN, KHÔN, CẤN, TỐN.

+ 4 sơn âm: TÝ, NGỌ, MÃO, DẬU.

NHÂN NGUYÊN LONG: bao gồm 8 sơn:

+ 4 sơn dương: DẦN, THÂN, TỴ, HỢI.

+ 4 sơn âm: ẤT, TÂN, ĐINH, QUÝ.

Với sự phân định âm hay dương của mỗi hướng như trên, người ta có thể biết được lúc nào phi tinh sẽ đi thuận hoặc đi nghịch khi xoay chuyển chúng theo vòng Lượng thiên Xích.

Ngoài ra, nếu nhìn kỹ vào sự phân chia của Tam nguyên Long ta sẽ thấy trong mỗi hướng của Bát quái được chia thành 3 sơn, và bao gồm đủ ba Nguyên:

Địa, Thiên và Nhân, theo chiều kim đồng hồ. Thí dụ như hướng Bắc được chia thành 3 sơn là Nhâm – Tý - Qúy, với Nhâm thuộc Địa nguyên long, Tý thuộc Thiên nguyên long, và Quý thuộc Nhân nguyên long. Các hướng còn lại cũng đều như thế, nghĩa là Thiên nguyên long ở chính giữa, Địa nguyên long nằm bên phía tay trái, còn Nhân nguyên long thì nằm bên phía tay phải. Từ đó người ta mới phân biệt ra Thiên nguyên long là quẻ Phụ mẫu, Địa nguyên long là Nghịch tử (vì nằm bên tay trái của Thiên nguyên long tức là nghịch chiều xoay chuyển của vạn vật), còn Nhân nguyên long là Thuận tử. Trong 3 nguyên Địa – Thiên - Nhân thì Thiên và Nhân là có thể kiêm được với nhau (vì là giữa phụ mẫu và thuận tử). Còn Địa nguyên long là nghịch tử chỉ có thể đứng 1 mình, không thể kiêm phụ mẫu hay thuận tử. Nếu Địa kiêm Thiên tức là âm dương lẫn lộn (hay âm dương sai thố). Nếu Địa kiêm Nhân thì sẽ bị xuất quái.

Ví dụ: Nhà hướng Mùi 205 độ. Vì hướng Mùi bắt đầu từ 202 độ 5, nên nhà hướng 205 độ cũng vẫn nằm trong hướng Mùi, nhưng kiêm sang phía bên trái 5 độ, tức là kiêm hướng Đinh 5 độ. Vì hướng Mùi là thuộc Địa nguyên long (tức Nghịch tử), chỉ có thể lấy chính hướng (210 độ) chứ không thể kiêm, cho nên trường hợp này là bị phạm xuất quái, chủ tai họa, bần tiện. Ngược lại, nếu 1 căn nhà có hướng là 185 độ, tức là hướng Ngọ kiêm Đinh 5 độ. Vì Ngọ là quẻ Phụ mẫu, kiêm sang bên phải tức là kiêm Thuận tử nên nhà như thế vẫn tốt chứ không xấu. Đây là 1 trong những yếu tố căn bản và quan trọng của Huyền không học, cần phải biết và phân biệt rõ ràng. Có như vậy mới biết được tuy 2 nhà cùng 1 trạch vận, nhưng nhà thì làm ăn khá, mọi người sang trọng, có khí phách, còn nhà thì bình thường, con người cũng chỉ nhỏ mọn, tầm thường mà thôi. Cho nên sự quý, tiện của 1 căn nhà phần lớn là do có biết chọn đúng hướng hoặc biết kiêm hướng hay không mà ra.

Chính hướng và Kiêm hướng:

Thế nào là Chính hướng và Kiêm hướng?

Thật ra, điều này cũng không khó khăn gì cả, vì khi đo hướng nhà (hay hướng mộ) mà nếu thấy hướng nhà (hay hướng mộ đó) nằm tại tọa độ trung tâm của 1 sơn (bất kể là sơn nào) thì đều được coi là Chính hướng. Còn nếu không đúng với tọa độ tâm điểm của 1 sơn thì được coi là Kiêm hướng. Kiêm hướng lại chia ra là kiêm bên phải hoặc kiêm bên trái, rồi kiêm nhiều hay kiêm ít. Nếu kiêm bên phải hoặc kiêm bên trái thì hướng nhà không được xem là thuần khí nữa, vì đã lấn sang phạm vi của sơn bên cạnh. Nói kiêm phải hay kiêm trái là lấy tọa độ tâm điểm của mỗi sơn làm trung tâm mà tính. Chẳng hạn như sơn Mùi có tọa độ trung tâm là 210 độ. Nếu bây giờ 1 căn nhà có hướng là 215 độ thì nhà đó vẫn thuộc hướng Mùi (vì sơn Mùi bắt đầu từ khoảng 202 độ 5 và chấm dứt tại 217 độ 5), nhưng kiêm bên phải 5 độ. Nhưng trong thuật ngữ Phong thủy thì người ta lại không nói kiêm phải hoặc trái, mà lại dùng tên của những hướng được kiêm để gọi nhập chung với hướng của ngôi nhà đó. Như trong trường hợp này là nhà hướng Mùi kiêm phải 5 độ, nhưng vì hướng bên phải của hướng hướng Mùi là hướng Khôn, nên người ta sẽ nói nhà này “hướng Mùi kiêm Khôn 5 độ” tức là kiêm sang bên phải 5 độ mà thôi.

Riêng với vấn đề kiêm nhiều hay ít thì 1 hướng nếu chỉ lệch sang bên phải hoặc bên trái khoảng 3 độ so với tọa độ tâm điểm của hướng đó thì được coi là kiêm ít, và vẫn còn giữ được thuần khí của hướng. Còn nếu lệch quá 3 độ so với trung tâm của 1 hướng thì được coi là lệch nhiều, nên khí lúc đó không thuần và coi như bị nhận nhiều tạp khí. Những trường hợp này cần được dùng Thế quái để hy vọng đem được vượng khí tới hướng nhằm biến hung thành cát mà thôi.

Tam nguyên, Cửu vận:

Khác với những trường phái Phong thủy được lưu hành từ trước tới nay như Loan đầu, Mật tông, Bát trạch... Huyền không chẳng những dựa vào địa thế và hình cục trong, ngoài, mà còn dựa vào cả yếu tố thời gian để đoán định sự vượng, suy, được, mất của âm - dương trạch.

Một căn nhà có thể được xây dựng trên một mảnh đất có địa thế tốt (hoặc xấu), nhưng không phải vì thế mà nó sẽ tốt (hay xấu) vĩnh viễn, mà tùy theo biến đổi của thời gian sẽ đang từ vượng chuyển sang suy, hay đang từ suy chuyển thành vượng. Đó là lý do giải thích tại sao có nhiều gia đình khi mới vào ở một căn nhà thì làm ăn rất khá, nhưng 5, 10 năm sau lại bắt đầu suy thoái dần. Hay có những gia đình sau bao nhiêu năm sống trong một căn nhà nghèo khổ, bỗng tới lúc con cái ăn học thành tài, gia đình đột nhiên phát hẳn lên... Cho nên đối với Phong thủy Huyền không thì không những chỉ là quan sát địa hình, địa vật bên ngoài, cấu trúc, thiết kế bên trong căn nhà, mà còn phải nắm vững từng mấu chốt của thời gian để đoán định từng giai đoạn lên, xuống của một trạch vận (nhà ở hay phần mộ). Nhưng thời gian là một chuyển biến vô hình, chỉ có đi, không bao giờ trở lại, thế thì lấy gì làm căn mốc để xác định thời gian? Để giải quyết vấn đề này, người xưa đã dùng cách chia thời gian ra thành từng Nguyên, Vận. Nguyên là một giai đoạn dài khoảng 60 năm hay một Lục thập Hoa giáp. Mỗi Nguyên lại được chia thành 3 vận, mỗi vận kéo dài khoảng 20 năm. Mặt khác, cổ nhân còn định ra Tam Nguyên là:

  • Thượng Nguyên: bao gồm 3 vận 1, 2,
  • Trung Nguyên: bao gồm 3 vận 4, 5,
  • Hạ Nguyên: bao gồm 3 vận 7, 8,

Như vậy, Tam nguyên Cửu vận tức là 3 Nguyên: Thượng, Trung, Hạ, trong đó bao gồm 9 Vận, từ Vận 1 tới Vận 9. Tổng cộng là chu kỳ 180 năm, cứ từ Vận 1 (bắt đầu vào năm Giáp Tý) đi hết 3 Nguyên (tức 9 Vận) rồi lại trở về Vận 1 Thượng Nguyên lúc ban đầu. Cứ như thế xoay chuyển không ngừng. Còn sở dĩ người xưa lại dùng chu kỳ 180 năm (tức Tam Nguyên Cửu Vận) làm mốc xoay chuyển của thời gian là vì các hành tinh trong Thái Dương hệ cứ sau 180 năm lại trở về cùng nằm trên 1 đường thẳng. Đó chính là năm khởi đầu cho Vận 1 của Thượng Nguyên. Dùng đó làm mốc để tính thời gian, người ta có thể suy ra Tam Nguyên Cửu Vận gần đây nhất là:

THƯỢNG NGUYÊN:

* Vận 1: từ năm 1864 - 1883

* Vận 2: từ năm 1884 - 1903

* Vận 3: từ năm 1904 - 1923.

TRUNG NGUYÊN :

* Vận 4: từ năm 1924 - 1943

* Vận 5: từ năm 1944 - 1963

* Vận 6: từ năm 1964 - 1983

HẠ NGUYÊN:

* Vận 7: từ năm 1984 - 2003

* Vận 8: từ năm 2004 - 2023

* Vận 9: từ năm 2024 - 2043

Như vậy, năm 2043 là năm cuối cùng của vận 9 - Hạ nguyên. Cho nên vào năm 2044 (tức năm GIÁP TÝ) thì lại trở về vận 1 của Thượng nguyên, cứ như thế xoay chuyển mãi không ngừng. Điều quan trọng cho những ai mới học Huyền không phi tinh là phải biết rõ năm nào thuộc Vận và Nguyên nào. Chẳng hạn như năm 1980 là thuộc về vận 6 Trung nguyên, vì nó nằm trong giai đoạn từ năm 1964 - 1983. Hoặc như năm 1991 là thuộc về vận 7 Hạ nguyên, vì nó nằm trong giai đoạn từ năm 1984 - 2003. Cho nên những nhà cửa hay phần mộ xây trong năm 1991 đều thuộc về vận 7 Hạ nguyên, hay những nhà xây năm 1980 đều thuộc về vận 6 Trung nguyên. Có nắm vững được điều này thì mới có thể thiết lập trạch vận cho nhà cửa hay mộ phần được.

Một vấn đề cần làm sáng tỏ trong Lượng thiên Xích là sự vận động của 9 sao phụ thuộc vào năm, tháng và ngày, cụ thể như sau:

Cửu tinh phối với năm: Được quy định năm Giáp Tý của Thượng nguyên thì Sao Nhất bạch được đặt vào trung cung. Các năm tiếp theo cứ giảm dần 1. Như vậy, năm Ất Sửu sẽ là Cửu tinh vào trung cung, năm Bính Dần là Bát bạch vào trung cung…cứ như thế cho đến hết Hạ nguyên. Lưu ý rằng: Cửu tinh thì tính xuôi, còn năm thì tính ngược.

Cửu tinh trị niên còn gọi là “Tử bạch trị niên”. Cách dùng của nó là lấy Nhất bạch, Lục bạch, Bát bạch và Cửu tử coi là năm tốt, trong đó tốt nhất là Cửu tử, rồi đến tam bạch (Nhất bạch, Lục bạch, Bát bạch). Sau khi xác định được sao đưa vào trung cung trị niên, lần lượt phân bố các sao còn lại theo thứ tự xuôi. Phương vị các sao Tử, Bạch là phương tốt của năm đó.

Cửu tinh phối tháng: Theo quy định sao đưa vào trung cung tháng giêng năm Giáp Tý của Thượng nguyên là Bát bạch (Vì thời xưa theo Hạ lịch thì tháng Dần là đầu năm, như thế thì Giáp Tý là tháng 11 năm trước được khởi đầu là Nhất bạch, tháng 12 là Cửu tử và tất nhiên tháng giêng sẽ là Bát bạch). Theo quy luật các tháng tiếp theo cứ giảm dần 1. Như vậy, tháng 2 vào trung cung là Thất xích, tháng 3 là Lục bạch….Cũng tức là bắt đầu từ Bát bạch vào trung cung tháng giêng năm Tý, sau đó tính ngược lên. Như vậy thì tháng giêng năm sau là Ngũ hoàng vào trung cung, tháng giêng năm sau nữa là Nhị hắc vào trung cung. Lưu ý rằng: Cửu tinh thì tính xuôi, còn tháng thì tính ngược.

Vậy trong 3 năm là 36 tháng, Cửu tinh tuần hoàn 4 lần, có nghĩa là cứ cách 3 năm thì lại lặp lại sự tuần hoàn từ Bát bạch vào trung cung. Như thế thì lần lượt tháng giêng các năm như sau sẽ có các sao vào trung cung, cụ thể:

  • Sao Bát bạch: Vào tháng giêng các năm Tý, Ngọ, Mão, Dậu
  • Sao Ngũ hoàng: Vào tháng giêng các năm Thìn, Tuất, Sửu, Mùi
  • Sao Nhị hắc: Vào tháng giêng các năm Dần, Thân, Tỵ, Hợi

Trên cơ sở đó, ta dễ dàng tính được tháng nào của năm nào bất kỳ sẽ có sao nào vào trung cung.

Cửu tinh phối ngày: Lấy ngày Giáp Tý gần Đông chí coi là ngày dương bất đầu tiềm phục, Âm bắt đầu đắc thế để đưa sao Nhất bạch vào trung cung, ngày sau tiếp theo là Nhị hắc, ngày sau nữa là Tam bích….(thuận). Đến ngày Giáp tý gần Hạ chí lại nhập Cửu tử nhập trung cung và tính ngược: ngày sau là Bát bạch, ngày sau nữa là Thất xích….Như vậy, chúng ta có thể áp dụng hiện tại, cứ ngày Tý gần Đông chí là Nhất bạch vào trung cung, tính xuôi; ngày Tý gần Hạ chí thì Cửu tử vào trung cung và tính ngược.

3.  Các nguyên tắc của Phong thuỷ học hiện đại

Phong thủy học hiện đại có nội hàm phong phú, có tính tổng hợp và tính hệ thống, bao gồm 10 nguyên tắc sau:

3.1.  Nguyên tắc một hệ thống chỉnh thể

Lý luận Phong thủy coi trọng môi trường là một hệ thống chỉnh thể, hệ thống này lấy con người làm trung tâm, bao gồm thiên địa vạn vật. Mỗi một hệ thống nhỏ trong môi trường đều là yếu tố có liên hệ với nhau, chế ước lẫn nhau, tồn tại cùng nhau, đối lập nhau và chuyển hóa lẫn nhau. Chức năng của Phong thủy chính là điều hòa quan hệ giữa các hệ thống.

Nhờ nguyên tắc chỉnh thể là nguyên tắc chung của Phong thủy, các nguyên tắc còn lại đều phụ thuộc nguyên tắc chỉnh thể. Dùng nguyên tắc chỉnh thể để xử lý quan hệ giữa con người và môi trường là điểm cơ bản của Phong thủy học hiện đại.

Phong Thuỷ học có mục đích truy tìm những nhân tố này, xem xét để tối ưu hoá kết cấu giữa các nhân tố tìm sự tổ hợp tốt đẹp nhất. Phong Thuỷ luôn quan tâm chú ý đến tính chất chỉnh thể của hoàn cảnh.

Như vậy ứng dụng nguyên tắc này vào môn Phong thủy là phải xem xét thấu đáo tất cả các nhân tố xung quanh môi trường, phối hợp, loại bỏ và tương tác chúng theo một hệ thống thống nhất đặt con người là trung tâm.

Phong thuỷ hiện đại còn cần lấy con người, mục đích sinh sống làm việc của con người làm trọng tâm.

3.2.  Nguyên tắc nhân - địa phù hợp

Nguyên tắc này là căn cứ tính chất của hoàn cảnh khách quan để thích nghi với mục đích, phương thức sinh hoạt của con người. Nước ta địa hình phức tạp, đồi núi sông hồ đa dạng, địa mạch kéo dài, thổ nhưỡng khí hậu đa dạng, địa hình thiếu đồng nhất.

Mỗi vùng mỗi miền có một đặc trưng riêng về đất đai, mạch núi mạch sông, khí hậu, lượng mưa, rừng nhiều ít. Miền Tây Bắc thì núi non trùng điệp, khí hậu lạnh cần tàng phong tụ khí, tránh khí lạnh xâm nhập, tránh lụt lội lở đất.

Miền Nam thì nắng nhiều, mưa ít phòng hoả hoạn, hạn hán. Chính vì thế phải phân hoạch cụ thể mỗi vùng thì phù hợp với Phong Thuỷ như thế nào, từ đó có cách thức hài hoà với điều kiện sinh sống và làm việc của con người.

3.3.  Nguyên tắc dựa vào sơn thuỷ

Nguyên tắc nương dựa theo sơn thuỷ là nguyên tắc tối cơ bản nhất của

Phong thuỷ, sơn mạch đại địa là khởi nguyên của năng lượng, thuỷ là mẹ của vạn vật, nếu không có mạch nước mạch núi thì con người và vạn vật không thể tồn tại.

Nương theo hình thế sơn thuỷ chia làm hai loại, loại thứ nhất là “sơn bao huyệt” đất bao xung quanh huyệt, tức là xung quanh huyệt có ba mặt bao quanh bởi quần thể núi non, ở giữa là khoảng không, mặt phía nam của huyệt khoáng đạt có minh đường rộng lớn.

Thế mạch núi của nước ta kéo dài trùng điệp theo hướng Tây Bắc - Đông Nam, kéo dài qua hàng trăm cây số đột nhiên hội tụ lại, 3 phương Tây, Bắc, Đông hội tụ thành 3 đỉnh núi thế liên hoa như đài sen nở ra ôm lấy nhuỵ, ở giữa là huyệt tốt lành.

Nếu là làng xóm, thị trấn thì yên bình phát triển. Nếu là huyệt nhỏ thì thành gia đình uy danh phú quý phát nhiều đời, nam nữ già trẻ tôn ti phép tắc phúc thọ lâu dài.

Loại thứ hai là loại “huyệt bao sơn”, tức là lấy một ngọn núi trung tâm làm chủ, nhà cửa xây dựng lấy núi làm lưng mà dựa vào, hướng ra xung quanh. Núi ở sau lưng che chở bảo vệ cho huyệt thành thế được che chắn, tàng phong tụ khí vốn là nguyên lý chuẩn tắc của Phong thuỷ.

Những đỉnh núi đẹp đẽ, địa mạch cát lành hội tụ, phía trước đỉnh núi thường có sông hồ hội tụ làm minh đường, thế toạ núi nhìn sông thường thấy nhất trong các huyệt vị đẹp về Phong thuỷ.

3.4.  Nguyên tắc quan sát hình thế

Phong Thủy vô cùng quan trọng việc quan sát hình thế mạch khí, sơn thuỷ vì có quan hệ trực tiếp đến họa phúc, phải quan sát tiểu cục thông qua sự tương quan với đại cục. Nếu đại cục hưng vượng thì cho dù tiểu cục có xấu cũng không đang ngại, nếu cả hai cùng xấu thì không nên dùng.

Thoạt tiên phải xem xét tổ sơn long mạch xuất phát từ đâu đến, sau xem xét cụ thể các đỉnh núi mà long nhập thủ, xem xét cốt cách, hình dáng luận tính chất của mạch, xem xét sa sơn, thuỷ đến, thuỷ đi, xem xét minh đường rồi mới xem đến cách cục nơi tọa lạc.

Nhiều khi thông qua quan sát hình thế đã phần nào nhận định được hoạ phúc, đó cũng chính là điểm mấu chốt của trường phái hình thế khi xem xét Phong thuỷ.

Cách thức chung nhất thường là xem xét xem long mạch chạy theo hình thế như thế  nào, sau đó quan sát nơi có quần sơn tọa thủ hoặc nơi long mạch đổi hướng thì chắc chắn có huyệt, tìm kiếm các sơn bao bọc huyệt, dựa vào thuỷ tìm ra minh đường, rồi luận đến tính chất tốt xấu của huyệt dựa vào hình thế núi non sông nước, hình thế của án sơn, sa sơn, thuỷ đến, thủy đi.

3.5.  Nguyên tắc thẩm định địa chất

Phong thuỷ không thể không có khoa học về địa chất, riêng môn địa chất đã chứng minh được là nó có những liên hệ mật thiết đến sức khoẻ đời sống con người.

Con người luôn có những dao động điện từ, ngay môi trường xung quanh cũng có những trường điện từ ảnh hưởng đến sức khoẻ con người thông qua sự giao thoa về trường sóng. Những yếu tố sinh hoá cũng vô cùng quan trọng vì nó ảnh hưởng đến khí hậu và nguồn nước nơi con người sinh sống. Có thể khảo sát thông qua những yếu tố sau:

- Chất lượng của đất hàm chứa những nguyên tố có lợi cho sức khoẻ, tránh những nguyên tố phóng xạ hoặc gây hại cho sức khoẻ. Thông qua quan sát màu sắc, mùi vị của đất, cần được màu sắc tươi tắn, hoặc đỏ vàng, hoặc nâu đen mịn màng, tránh mùi vị tanh hôi. Chất lượng đất cũng có thể phát hiện thông qua sự sinh trưởng của thực vật xung quanh.

- Nếu vùng đất tồn tại phóng xạ hoặc từ trường xấu cũng sẽ ảnh hướng đến sinh hoạt, từ trường cần thuần nhất, tránh hỗn tạp, thông qua đo đạc la bàn ở nhiều vị trí có thể xác định được từ trường của vị trí tốt hay xấu.

3.6.  Nguyên tắc thẩm định nguồn nước

Nước vô cùng quan trọng đối với các sinh vật nói chung và với con người nói riêng. Về Phong thuỷ, nước chính là những dòng mạch đi kèm hộ vệ cho sơn mạch. Chất lượng của đất quyết định chất lượng của nước bởi nước sinh từ trong lòng đất.

Các phái Phong thuỷ kinh điển chú trọng “tầm long nhận khí, nhận khí thường thủy”, tức luôn lấy chất lượng thuỷ làm tiêu chuẩn đánh giá khí trường tốt xấu. Nên lưu ý những kinh nghiệm sau đây về chất lượng của nước: Quý nhất là sắc nước trong màu xanh ngọc, vị ngọt hoặc nước phát ra mùi thơm không tanh hôi: chủ đại quý. Khí chất nước trong màu trắng, vị thanh, ấm áp: chủ trung quý. Mạch nước cần dài sâu, bốn mùa xuân hạ thu đông đều không cạn kiệt. Tránh nước có màu sắc đen, sắc đỏ, nguồn nước hung dữ, nước vẩn đục tanh hôi, hoặc vị đắng: chủ hung khí.

3.7.  Nguyên tắc tọa Bắc hướng Nam

Nguyên tắc tọa Bắc hướng Nam là nhận thức đúng đắn đối với hiện tượng tự nhiên, thuận theo thiên đạo, hấp thu được linh khí của núi sông, tiếp nhận được ánh sáng của mặt trăng, mặt trời, an dưỡng sức khỏe, địa linh phương xuất nhân kiệt.

3.8.  Nguyên tắc hài hoà trung tâm

Xét trong một chỉnh thể thống nhất, Phong thuỷ tối quan trọng sự hài hoà âm dương, thể hiện ở nguyên lý nhà cửa phải hài hoà cân đối, không cao không thấp, không nghiêng lệch, thường được thiết kế theo nguyên tắc cân đối, đối xứng theo hình chữ Tam, chứ Tứ.

Nếu hình thế quá cao thì gọi là cô dương không tốt chủ sự thái quá. Nếu hình thế quá thấp gọi là cô âm chủ sự bất cập, đòi hỏi phải cao vừa phải, cân xứng. Sau khi xây dựng nên các công trình sẽ hình thành nên trường khí, sự vận chuyển của khí phụ thuộc rất nhiều vào quy hoạch kiến trúc.

3.9.  Nguyên tắc cải tạo

Thông thường khi thuận theo hình thế tự nhiên của núi sông, tìm ra nơi sinh khí tụ hội để xây dựng là rất tốt. Nhưng trong tự nhiên không phải bao giờ cũng tối ưu về mọi mặt. Thông qua sự khảo sát tìm ra khiếm khuyết của vị trí, dùng những cách thức cải sửa Phong thuỷ thích hợp sẽ hoá giải được những bất cập.

Nếu thiếu sơn thuỷ có thể xây dựng các công trình giả lập, khí không tụ tàng có thể xây dựng để hướng dẫn luồng đi của khí theo hướng thích hợp tránh được tản mát. Nếu chất lượng khí, nước không tốt có thể cải sửa thanh lọc dần biến hung thành cát hoặc ít ra cũng đỡ được một phần cái xấu.

3.10.  Nguyên tắc tiên tích đức hậu tầm long

Cái đích cuối cùng của thuật Phong thuỷ là đạt tới mức Thiên - Địa - Nhân tương hợp. Để sử dụng, cảm hoá được những nguồn năng lượng của trời đất, con người cũng phải có được những giá trị tương ứng về tâm linh với cùng một sự đồng cảm.

Đòi hỏi phải tu nhân tích đức, chỉ khi có đức mới tìm ra được những vị trí tốt hài hoà với căn cơ của mình. Bởi luật nhân quả chi phối toàn bộ mọi hoạt động của con người.

Ngoài 10 nguyên tắc trên, trong Phong thủy còn chú ý đến một số nguyên tắc trong bố trí nơi ở như: Dọn dẹp những đống bừa bộn, Tạo màu xanh cho ngôi nhà, Vứt đồ vật bị vỡ, Đặt đồ đúng vị trí và Tạo bức tranh hoàn hảo....e3

FAQs

Từ “Phong thuỷ” xuất hiện sớm nhất ở tác phẩm nào? 

“Chôn táng là để đón lấy sinh khí. Khí này gặp gió (phong) thì tan đi, gặp nước (thuỷ) thì dừng lại. Người xưa duy trì để khí này tụ lại mà không tán mất, dịch chuyển mà có độ dừng. Do đó gọi là phong thuỷ”. Đoạn văn này trích từ sách “Táng thư ”của Quách Phác đời Tống, đây là lần đầu tiên từ “phong thuỷ ”xuất hiện trong các tài liệu lịch sử của Trung Quốc. Quách Phác đã thuyết minh một cách đơn giản và rõ ràng căn bản lý luận về phong thuỷ; lấy âm dương làm căn bản, lấy “sinh khí luận” làm trung tâm, lấy tàng phong đắc thuỷ làm điều kiện, lấy việc tìm ra môi trường lý tưởng để chôn táng đem phúc ấm lưu truyền lại cho con cháu về sau làm mục đích cuối cùng. 

Để đánh giá ranh giới tốt xấu trong phong thuỷ, Quách Phác có quan điểm là: “thứ nhất tàng phong, đến nhì đắc thuỷ”. Công việc chủ yếu của các nhà phong thuỷ đời sau là tìm nơi đất tốt hàng phong đắc thuỷ có đầy đủ sinh khí để an táng hoặc làm nhà cửa mang lại sự phồn vinh cho con người. Phong thuỷ mà “Táng thư tạo dựng nên là một hệ tư tưởng rõ ràng và chính xác, trở thành cột mốc trên con đường phát triển lý luận phong thuỷ.

Sách “Táng Thư” định nghĩa thế nào về phong thuỷ? 

Sách “Táng thư viết: “Táng là cất giữ, đón lấy sinh khí. Cái khí âm dương ấy thở ra thì là gió, bay lên thì là mây, đọng lại thì là mưa, lưu hành trong đất gọi là sinh khỉ”; “Cây nở hoa mùa Xuân, hạt nảy mầm trong nhà, khí lưu hành trong đất. Sự lưu hành đó tuỳ thế đất. Khi tụ lại cũng nhân thế đất mà dừng lại. Người xưa duy trì để khí này tụ lại mà không tán mất, dịch chuyển mà có độ dừng. Do đó gọi là phong thuỷ.” Đây là định nghĩa lần đầu tiên về phong thuỷ. Định nghĩa phong thuỷ trong sách này nhấn mạnh sự đi, dừng của khí; tụ hay đi là sự biểu đạt một cách sinh động và thống nhất sự mâu thuẫn giữa động và tĩnh; và cũng là sự quân bình động tĩnh của khí, khi có cơ hội kết hợp lại gọi là “sinh khí mới đem lại lợi ích cho con người.

Từ xưa đến nay người ta định nghĩa thế nào về từ “Phong thuỷ”? 

Nguồn gốc từ “phong thuỷ” nhìn chung theo thuyết của Quách Phác qua bộ sách “Táng thư”. Bộ sách này đã đưa ra tiêu chuẩn chọn phong thuỷ một cách khái quát: “đến thì tích lại, tụ lên trên, âm dương hòa, đất dày, nước sâu, cây cỏ tươi tốt”. 

Đời Kim, ông Ngột Khâm Thiểm trong sách “Thanh ô tiên sinh táng thư có viết: “Khí trong sinh ra, khí ngoài hình thành, trong ngoài gặp nhau, phong thuỷ tự thành”. “Khí trong sinh ra là nói huyệt ấm mà sinh ra muôn vật; khí ngoài hình thành là nói núi sông ngưng kết lại nên hình tượng, trong ngoài hoà hợp nhau mà thành”. 

Đời Minh trong sách “Phong thuỷ biện”của Kiều Hạng viết: “Gọi phong tức là chỉ sự tàng chứa của thế núi, sự dày chắc của đất đai, không va chạm với gió ở bốn hướng cũng chẳng phải là gió đất; gọi thuỷ tức là: lấy thế đất cao ráo, không cho nước tiếp xúc gần mà thôi, nếu thể nước quanh co khuất khúc lại là nghĩa thứ hai” 

Đời Minh trong sách “Địa lý nên biết” của Từ Thiện Kế có viết: “Nhà địa lý lấy từ phong thuỷ để gọi tên theo Quách Phác nói táng là để đón sinh khí, nhưng sinh khí lấy gì để xem xét: khí đến có nước dẫn, khí dừng có nước để ngăn; khí tụ không bị gió thổi đi, vì vậy mới nói nhất là có nước nhì là giữ gió.” Lại nói “nước là mẹ của khí, có nước là có khí; khí thường có thể làm tan sinh khí; khí ngoài chắn ngang khí trong dừng lại sinh ra;nói nhất thuỷ nhì phong là nói nước và gió đến rồi ngưng tụ lại. Tóm lại không có gió thì khí tụ, có nước thì khí hoà hợp vì vậy có tên phong thuỷ . Từ tên mà hiểu nghĩa không có gì bí ẩn cả”. 

Từ xuất xứ và giải thích có thể khái quát lại như sau: Khảo sát thế đất bao gồm địa chất, thuỷ văn, sinh thái, khí hậu và cảnh quan sau đó tìm ra chỗ đất tốt để xây dựng mồ mả, nhà cửa khiến cho con người và thiên nhiên hòa hợp, đó là kĩ thuật thực dụng thời cổ đại. 

Thời kì Hán - Tấn trên cơ sở lý luận xem xét chọn lựa âm dương, địa lý để xây dựng dần dần hình thành nên một khung hình về lý luận phong thuỷ. Lần đầu tiên đưa phong thuỷ và khí gắn liền với nhau; khí là một phát hiện lớn thời cổ được coi là đơn vị cơ sở nhất để hình thành nên trời đất vũ trụ; “nhỏ mà không có trong, ngoài mà không có người đầy chứa khắp trời đất”; “lẫn khắp trong khoảng không, biến hoá thành khí, khí biến thành hình, hình biến mà có sinh ra, rồi biến mà chết đi, cứ như vậy mà dịch chuyển cùng xuân hạ thu đông”; Lão Tử gọi “lý” của “khí” là đạo: “Có vật chất hỗn hợp thành, có trước cả trời đất, mênh mênh mang mang, độc lập không thay đổi, lưu hành mà không mất, có thể là mẹ của vũ trụ, ta không biết tên gọi đặt tên là đạo, miễn cưỡng gọi là đại”. 

Theo quan điểm hiện đại, khí là một dạng lực, một dạng sóng, tồn tại mà không ngừng chuyển động. Bản chất của khí là một loại hạt siêu nhỏ,sinh ra từ khi hình thành vũ trụ là mẹ của muôn vật. Năm 1987 cô Lasbaha người Mỹ viết trong cuốn sách “Phong thuỷ - nghệ thuật phương vị của Trung Quốc” như sau: “Khí là nhân tố tối quan trọng trong phong thuỷ”, hiểu được khí sẽ hiểu được toàn bộ phong thuỷ”.

Bài viết cùng chủ đề

Quẻ Thiên Thủy Tụng (Quẻ số 6 trong Kinh Dịch) Có Ý Nghĩa Tốt Hay Xấu? Luận giải chính xác dể hiểu

Quẻ Thiên Thủy Tụng (Quẻ số 6 trong Kinh Dịch) Có Ý Nghĩa Tốt Hay Xấu? Luận giải chính xác dể hiểu

Ngọc Phương
Ngọc Phương 1 năm trước

Ý Nghĩa Quẻ Số 6 Quẻ Thiên Thủy Tụng Hung Hay Cát: Luận giải chi tiết

Phụ Tinh Phú Giải - Luận giải các sao phụ tinh

Phụ Tinh Phú Giải - Luận giải các sao phụ tinh

Ngọc Phương
Ngọc Phương 1 năm trước

Phụ Tinh Phú Giải - Luận giải các sao phụ tinh